Sáng ở Nha Trang, chúng tôi dậy khá đúng giờ, 8h30 có mặt ở quán bún bò, tiếp đến làm ly cafe lề đường. Vừa bàn bạc những vật dụng chuẩn bị cho chuyến đi, vừa hào hứng tưởng tượng ra buổi chiều hôm đó sẽ tắm biển ra sao, ăn hải sản như thế nào, … ôi thiên đường hạ giới đang chờ chúng tôi !
Chúng tôi phân công nhau, nhóm đi siêu thị, nhóm đi gửi đồ, sửa xe, căng sên (xui cho 1 thành viên dắt xe vào ông thợ ẩu, căng sên ko đều làm đứt luôn, sẽ nói rõ trong phần sau).
1 xe đồ hoành tráng, đa số là nước
Loay hoay đúng 12h khởi hành rời khỏi Nha Trang. Trước lúc đi chú Hai ở bên cực đông còn gọi hỏi cả đoàn đi đến đâu rồi, thật là nhiệt tình !
Đường ra khỏi Nha Trang khá đẹp, cả nhóm giữ tốc độ đều ở 70-80 km/h. Dừng lại 1 lần để làm nốt ổ bánh mì cho buổi trưa ở cây xăng Ngọc Thuận, cả nhóm tiếp tục đi. Chả mấy chốc mà đã đến thị trấn Vạn Giã. Theo google map thì sẽ đi vào đường Nguyễn Huệ, chạy dọc theo biển và các làng chài. Google map chỉ biết có đường đi ngắn nhất, nhưng ko biết đường đó sẽ đi qua 1 cây cầu gỗ, chỗ có ván, chỗ không. Xe mà mất trớn thì chả biết thọt chân xuống đâu vì khe nào cũng to hơn bàn chân. Và google map cũng ko biết phải đi tiếp thì phải chạy qua 1 cánh đồng
Và khiêng xe qua đường … ray xe lửa !
Sau khi vượt qua đường tàu, lên đường QL, trời bắt đầu mưa nặng hạt, mọi thứ trở nên âm u, gió mạnh quất ngược chiều, hứa hẹn nhiều thử thách phía trước.
Chạy thêm khoảng 15km, chúng tôi đến chân đèo Cổ Mã, có 1 ngã 3, rẽ phải vào và con đường từ đây đi men theo biển. Dường như ông trời thông cảm cho đoạn đường ướt nước ngoài kia bằng vài tia sáng le lói cùng với trời quang hơn, để có những shoot hình trước khi bắt đầu những gian nan ở bãi cát (mà chúng tôi không ngờ tới).
Dừng lại và say sưa chụp ảnh. Những khuôn mặt hồng hào, tươi rói, mà khoảng chừng 1h nữa thôi sẽ trở nên xanh lét, nhợt nhạt vì lạnh, đói, và … sợ !
Trước khi tiếp tục lên đường, tôi gọi lần nữa cho chú Hai thì “thuê bao quý khách gọi hiện không liên lạc được”. Cố gọi thêm lần nữa thì nghe giọng cô Hai (vợ chú Hai). Cô cho biết là chú Hai dẫn 2 nhóm vào cực đông rồi, kêu mấy đứa tới thì ngủ đây 1 đêm, mai vào cực đông (31/12). Hỏi thăm thêm về tình hình thời tiết trong Đầm Môn, cô Hai cho hay mưa nhẹ thôi, yên tâm lên đường.
Vừa chạy vừa hỏi đường, chúng tôi men theo các triền đường phủ đầy cát. Cát phủ lên barie, tường, bảng biểu, … mịn như tuyết đọng vậy ! Rất đẹp nhưng ko có thời gian dừng lại chụp, chúng tôi đang trễ so với lịch trình. Theo thông tin cô nói là đi đến trạm biên phòng, gặp 1 nghĩa trang, đi lên khoảng vài chục m thì có 1 con đường đất rẽ vào, cứ theo lối đó mà đi sẽ gặp nhà cô Hai. Khi đã tìm được đường vào, chúng tôi gặp 1 trận gió cát khá mạnh, chỉ còn mỗi đt là hữu ích vào lúc này ! Con đường quá đẹp, vài phút trước khi gió cát tràn qua
Tôi đi trước và tiến vào bãi cát. Những đoạn đầu dễ đi, càng vào sâu càng khó. Theo như thông tin trên phuot.vn thì đoạn đường này xe máy có thể đi được, nhưng sẽ có. Và dường như nó khó hơn so với hình dung của chúng tôi. Dần dần các đụn cát lớn và lên dốc hiện ra, trời tối dần, mưa bắt đầu lắc rắc, gió bắt đầu mạnh. Tôi vốn tự tin vào chiếc xe mình đang đi, cứ gầm rú rồi sẽ qua được cát, nhưng tôi đang dần chùn tay ! Đến 1 dốc cát lớn, phải đẩy từng xe. Hậu quả của việc quên mang dây thừng là phải rút dây nịt ra, tròng vào phuộc trước vào kéo xe lên. 2 người 2 bên, 1 người rú ga và chỉnh hướng. Tôi kéo xe chạy 1 đoạn, quần thiếu dây nịt cứ tuột lên tuột xuống. Đi vài m lại phải … kéo quần!
Đồi cát lúc chúng tôi đi ra vào ban ngày và đổ dốc đi xuống
Xe đầu chúng tôi còn đủ sức, đến xe thứ 2, thứ 3 thì thấm mệt. Sư mệt mỏi hiện rõ lên trong từng hơi thở dốc, ánh mắt lo lắng, và đây đó xuất hiện sự hoài nghi về con đường chúng tôi đang đi. Gọi lại lần nữa cho chú Hai, 1 giọng bắc trong đt. Nói rằng “mấy bạn cứ đi tiếp, đến 1 cái lán có 3 xe máy thì dừng lại, gọi đt sẽ có người ra đón”. Còn hỏi thêm nhóm có mấy người, bao nhiêu nam, bao nhiêu nữ.
Củng cố thêm niềm tin cho cả đoàn, chúng ta đi đúng đường, nhưng trong lòng tôi đang lo thật sự. “Chú Hai đâu, vợ chú Hai đâu, tại sao lại có cái lán nào nữa, tại sao lại hỏi số lượng thành viên và số lượng nam nữ, phương tiện di chuyển làm gì”. Trời cũng đã tối, gió mạnh và lạnh, mưa lất phất. Cả nhóm sẽ ở lại, tôi và 1 bạn nữa lên xe đi tiếp vào trong. Không quên choàng 1 cọng dây xích qua cổ, 1 con dao găm ở hông, 1 con giấu trong bụng (cái tội mặc quần short đi phượt, ko có chỗ giấu dao ở cổ chân ^^ ) Đường đi đêm khá lạnh gáy, những rạch nhỏ bị xói lở vì mưa lớn, mấy lần suýt té. Định bụng nếu lạc thì cắm trại ngay luôn ở đồi cát này, dưới các tán cây.
Đi được 1 đoạn xa thì chúng tôi thấy ánh đèn pin từ phía xa. Tôi nhảy xuống, bạn tôi quay đầu xe sẵn, có gì thì phóng. Giọng nói trong đt lúc nãy, có vẻ là tin được. Thì ra đây là 1 đoàn rất hay đi cực đông và thân với chú Hai. Sẵn dịp ra chơi nên phụ chú Hai dẫn khách và chỉ đường. Chúng tôi quay ra, gọi điện ngay cho nhóm ở lại thông báo. Bao nhiêu căng thẳng giãn ra, hào hứng trở lại dẫn mọi người vào. Tí tởn nhảy xuống để xe qua chỗ khó, tôi trượt chân và trầy 1 mảng lớn, máu me tùm lum (té vô duyên quá). Quay ra thì thấy chị em túm tụm lại che mưa, ngồi co ro.
1 lúc sau cũng yên vị ở nhà chú Hai. Dựng lều, bạt để đón cái gió biển ào ào đang quất vào. Cô Hai chuẩn bị sẵn cơm. Rất đạm bạc, chỉ gồm cá kho, rau xào, trứng chiên dưới ánh đèn tù mù. Sau buổi cơm chúng tôi được cô Hai dẫn đi khởi động máy phát điện. Máy này của China, nhưng còn rất mới. 3 thanh niên quay 1 hồi mới khởi động được nhưng cô Hai lại hớt hải kêu tắt vì khói quá. Hậu quả là đèn đuốc trong nhà đứt bóng sạch. Lý do là động cơ quay quá nhanh do ga lớn, điện ra quá 220v, nhưng lúc về chú Hai nhất định không lấy tiền mấy cái bóng đèn bị cháy! (thật chân chất) . Lại lò dò đi xuống và ngồi nói chuyện với nhóm đi trước, về cực đông, về vợ chồng chú Hai, về hải sản, … và về tinh thần phượt của các bạn trẻ, được ăn ốc bàn tay, loại này vỏ cực dày, ăn cực ngon.
Xong xuôi chúng tôi vào lều, 4 nữ trong lều to, 3 nam trong lều nhỏ, 1 nữ tòng teng trên võng, 1 nam trên ghế đẩu, 1 nam nằm dưới đất. Ngủ ngon cho 1 ngày dài mệt mỏi !